Chương 9 : tác giả Nguyễn Nhật Ánh
Thời còn đi học, anh
cũng vậy. Cũng yêu vẩn
vơ một cô bạn gái xinh
đẹp cùng lớp, cũng lén
bỏ thư vào trong ngăn
bàn, có khi còn táo bạo
hơn, nhân giờ ra chơi,
lén mở cặp của cô ta
nhét thư vào trong đó.
Rồi hồi hộp đợi chờ. Rồi
tha hồ tưởng tượng.
Đến khi cô bạn nói tiếng
"không" lạnh lùng và
kênh kiệu, anh cũng
thấy tâm hồn "tan nát",
cũng về nhà nằm "ốm
tương tư". "Ốm tương
tư" nhưng mà không bỏ
học. Anh vẫn ôm cặp
đến lớp, ngượng ngùng,
mắc cỡ tránh nhìn mặt
"đối phương" trong
suốt một thời gian dài.
Tình cờ bốn mắt gặp
nhau, anh cảm thấy
"quê quê", mặt đỏ tới
mang tai...
Nhưng mọi chuyện
chỉ đến thế thôi. Rồi anh
lại "yêu" một cô gái
khác, lại có dịp lén mở
cặp cô ta và đợi đến khi
cô ta thốt lên tiếng
"không" tai họa kia thì
lại về nhà năm "ốm
tương tư" tiếp tục...
Vâng, chỉ thế thôi.
Chẳng có chuyện đeo
dai như đỉa. Chẳng có
chuyện tái bút trong
thư "rồi nhà ngươi sẽ
ân hận". Chẳng có
chuyện bỏ học. Chẳng có
chuyện tìm đến một kẻ
thứ ba để hăm he "mày
không được đến quán
này nữa"... Vì vậy, anh
cảm thấy bối rối trước
những biểu hiện của
Hùng quăn. Anh cảm
thấy buồn lòng vì không
hiểu được nó. Và nó, nó
cũng không hiểu được
anh. Hiện nay, Hùng
quăn vẫn coi anh là
nguyên nhân của việc
Cúc Hương từ chối tình
cảm của nó.
Tất nhiên rồi anh sẽ
gặp nó... Khi nãy ở trong
quán, anh định nói
chuyện với nó thì nó đã
lãnh đâu mất.
Anh vừa đạp xe vừa
nghĩ ngợi. Trời càng về
trưa càng nóng bức,
anh như nghe những
giọt mồ hôi lấm tấm
trên trán mình. Đi ngang
qua một con hẻm nhỏ,
thình lình một hòn đá
bay vù ra, lao thẳng và
mặt anh.
Anh chỉ kịp nhìn thấy
một bóng người thấp
thoáng trong hẻm thì
hòn đá đã đập mạnh
vào trán anh làm anh té
sấp xuống đường , máu
loang đầy mặt.
Những người đi
đường la lên và xúm lại
đỡ anh dậy. Họ dìu anh
vào trạm y tế gần đó.
- Ai chọi đá vô mặt
anh phải không? - Một
người nào đó hỏi.
Anh uể oải lắc đầu:
- Đâu có! Tôi đang
đạp xe, tự nhiên vấp
phải cục đá, thế là tôi té
xuống. Chẳng may đầu
lại va phải đá.
Người kia vẫn nằng
nặc:
- Tôi thấy có đứa
chọi đá rõ ràng mà! Để
tôi đi báo công an!
Anh lắc đầu:
- Khỏi! Thằng em tôi
đó! - nhà tôi đánh nó, nó
tức mình chạy ra đây
chọi đá tôi. Thế thôi!
Thấy anh muốn bỏ
qua, không ai nói gì nữa.
Vết thương trên
trán anh rách một
đường dài. Sau khi xức
thuốc, người ta may lại
cho anh, đau muốn thấu
xương. Anh nằm cắn
răng chịu đựng, không
kêu một tiếng, trong
đầu thấp thoáng khuôn
mặt lầm lì của Hùng
quăn. Hùng quăn hôm
trước dọa anh "mày sẽ
biết tay tao", tưởng nó
làm gì, không dè nó giở
trò ném đá y như trẻ
con. Anh vừa giận vừa
buồn cười. Nhưng anh
không cười được.
Những mũi kim trên
trán cứ làm anh nhói
từng cơn.
Sau khi băng bó xong
xuôi, anh được về nhà.
Đêm đó, anh lên cơn
sốt.
- o O o -
Hai hôm liền, anh
không đến quán.
Cúc Hương nói với
Xuyến và Thục:
- Chẳng hiểu sao anh
chàng Gia lại biến mất!
Xuyến nhíu mày:
- Chắc anh ta sợ.
- Sợ gì?
- Sợ Hùng quăn. Hôm
trước Hùng quăn vô
quán ngồi nhìn trừng
trừng, chắc anh ta
"rét", sợ bị vạ lây nên
không dám bén mảng
tới đây nữa.
Thục lườm Xuyến:
- Anh ta đâu có tệ
đến vậy! Mày nói quá!
Xuyến nghinh mặt:
- Chứ theo mày, tại
sao hai bữa nay anh ta
không xuất hiện?
Thục ấp úng:
- Tao không biết!
Nhưng chắc chắn không
phải vì sợ Hùng quăn!
Như chẳng để ý đến
Xuyến và Thục, Cúc
Hương nói, giọng mơ
màng:
- Còn mấy bữa nữa
tới tết rồi, không gặp
được anh ta kể cũng
tiếc!
Xuyến hắng giọng:
- Tết tây mà mày
làm như Tết ta không
bằng!
Cúc Hương chép
miệng:
- Tết nào cũng là tết!
Lẽ ra khi bước qua năm
mới, tụi mình phải chúc
anh ta điều gì đó. Trong
thời gian qua, anh ta tỏ
ra là một người bạn tốt.
Nghe Cúc Hương nói,
tự dưng Thục cảm thấy
bùi ngùi. Nó nhìn bâng
quơ ra sân trường.
Những tia nắng rực rỡ
đang nhảy múa lấp lánh
trên hàng hiên và trên
những bồn hoa tráng
men. Nắng đỏ thắm,
nắng tràn đầy, như
muốn nói "mùa xuân
sắp đến rồi". Thục như
nghe những tiếng reo
tở mở vang vọng trong
không gian chung quanh
Thục . Vậy mà anh lại
biến mất giữa lúc này.
Thật là lạ. Thục thấy
buồn với ý nghĩ đó.
Đột nhiên Xuyến nói:
- Thì tụi mình đi tìm
anh ta!
CúcHương tỏ vẻ
nghi ngờ:
- Biết anh ta ở đâu
mà tìm!
Xuyến nói, giọng thản
nhiên:
- Đến nhà.
Cúc Hương nheo
mắt:
- Nói nghe dễ! Mày
biết nhà anh ta không?
- Không! Nhưng tụi
mình sẽ đi hỏi.
- Hỏi ai?
Xuyến hắng giọng:
- Mày không nhớ gì
hết! Hôm trước anh ta
bảo anh ta có quen với
một người làm ở Công
ty tổ chức biểu diễn. Và
anh ta thường xuyên
nhờ người này mua vé
hát cho tụi mình. Bây
giờ tụi mình đến đó hỏi.
Thục mở to mắt:
- Nhưng tụi mình đâu
có biết tên người đó?
Xuyến khoát tay:
- Thì mình hỏi hết
người này đến người
khác. Đằng nào cũng
gặp.
Cúc Hương lẩm bẩm:
- Sao tao thấy
chuyện này giống đáy
bể mò kim quá!
Xuyến cười hì hì, lên
lớp:
- Thì mò kim chứ
sao! Nhưng tục ngữ có
câu "có công mài sắt có
ngày nên kim". Mày cứ
yên chí làm theo kế
hoạch của tao.
Cúc Hương cũng
cười:
- Tao sợ mài sắt
mỏi tay không nên kim
mà nên... dùi đục thì phí
công!
Tuy vậy, ba cô gái
vẫn chưa đi tìm anh
ngay. Họ có ý đợi.
Cho đến ngày hôm
sau, suốt buổi sáng vẫn
không thấy anh đến
quán; trưa, Xuyến nói
với Thục và Cúc Hương:
- Như vậy là chiều
nay tụi mình đến Công
ty tổ chức biểu diễn.
Thục hỏi:
- Mày biết công ty đó
nằm ở đâu không?
- Không.
Thục lộ vẻ thất vọng:
- Vậy mà cũng nói!
Xuyến cười, vỗ vai
Thục:
- Mình đến Hội sân
khấu hỏi. Chỗ bữa trước
anh Gia mua vé cho tụi
mình tới xem vở kịch
"Dư luận quần chúng"
đó.
- - đó họ biết không?
- Có thể biết. Hội sân
khấu với Công ty tổ
chức biểu diễn chắc là có
liên quan với nhau.
Ăn cơm trưa xong,
ba cô gái hẹn nhau đạp
xe đến Hội sân khấu.
Một giờ trưa, Hội sân
khấu còn đóng cửa, bốn
bề vắng ngắt. Ba cô gái
ghé vào cái quán trước
cổng ngồi uống nước
một hồi rồi đi lòng vòng
xem các tấm pa-nô
quảng cáo các vở diễn
mới treo dọc trên bức
tường đằng trước.
Gần hai giờ, Hội sân
khấu mở cửa.
Xuyến phân công Cúc
Hương vào hỏi. Lát sau,
nó chạy ra, mặt mày
hớn hở:
- Người ta bảo Công
ty tổ chức biểu diễn
nằm sau lưng nhà hát
thành phố.
Ba cô gái lại lên xe lục
tục đạp xuống nhà hát
thành phố. Đến trước
cổng công ty, cả ba
xuống xe. Thục nhìn
Xuyến:
- Bây giờ sao?
- Vào hỏi chứ sao!
- Ai vào?
- Mày chứ ai!
Thục giãy nảy:
- Thôi, thôi, tao
không vào đâu! Tao
ngại lắm!
Xuyến lừ mắt nhìn
Thục.
- Đồ chết nhát!
Thấy vậy, Cúc
Hương dắt xe lại chỗ
Thục:
- Mày giữ xe giùm đi!
Để tao vào hỏi cho!
Nhưng Cúc Hương
vừa đặt chân qua khỏi
cổng, người bảo vệ đã
gọi giật:
- Nè, cô kia đi đâu
đó?
Cúc Hương, và cả
Xuyến lẫn Thục đang
đứng bên ngoài, đều
giật mình. Cúc Hương líu
ríu bước lại chỗ người
bảo vệ, giọng bối rối:
- Dạ, tôi đi tìm... tìm...
Thấy nó ngắc ngứ,
người bảo vệ sốt ruột:
- Tìm ai?
Cúc Hương nuốt
nước bọt:
- Dạ, tìm... một
người bạn.
Người bảo vệ lại hỏi:
- Bạn cô tên gì?
Cúc Hương lúng túng:
- Tôi... tôi... không biết
tên.
Người bảo vệ trợn
mắt:
- Bộ cô tính giỡn mặt
với tôi hả! Bạn cô mà cô
không biết tên?
Cúc Hương gật đầu,
miệng cười gượng gạo:
- Dạ, tôi không biết
thật mà!
Người bảo vệ đưa
mắt quan sát Cúc
Hương từ đầu xuống
chân rồi... từ chân lên
đầu:
- Cô này nói lạ! Không
biết làm sao cô tìm?
Cúc Hương đứng
như chôn chân tại chỗ,
mặt nó đỏ rần tới mang
tai. Nó loay hoay không
biết nên đi ra hay đi
vào, điệu bộ trông khổ
sở.
Thấy vậy, Xuyến vội
vàng bước lại chỗ ngườ
i bảo vệ "cứu bồ". Nó
kêu:
- Anh ơi, anh!
Người bảo vệ quay
nhìn Xuyến:
- Cô là bạn của cô này
hả?
Xuyến cười cầu tài:
- Dạ, tụi này đi chung
với nhau. Anh cho bạn
tôi vô tìm người quen
đi!
Người bảo vệ một
mực lắc đầu:
- Các cô đừng có lộn
xộn! Người quen gì mà
các cô không biết tên
người ta!
Tới phiên Xuyến bối
rối. Nó ấp úng một hồi
rồi thấy không có cách
nào hơn là phải thú
thật:
- Nói thật với anh là
tụi tôi có một anh bạn
thân, nhưng tụi tôi
không biết nhà. Mấy
hôm nay không gặp anh
ta, tụi tôi sợ anh ta
đang gặp phải chuyện
bất trắc gì đó. Mà anh
ta lại có một anh bạn
công tác ở đây, do đó
tụi tôi đến hỏi thăm...
Sau khi nhẫn nại ngồi
nghe xong "tâm sự" của
Xuyến, người bảo vệ
gật gù:
- Hóa ra là vậy! Sao
các cô không nói ngay
từ đầu ?
Rồi anh ta khoát tay,
bảo Cúc Hương:
- Thôi, cô vào đi!
Như chim sổ lòng,
Cúc Hương hấp tấp
bước đi.
Xuyến và Thục đợi
lâu thật lâu. Chừng nửa
tiếng đồng hồ, Cúc
Hương thất thểu quay
ra, mặt mày buồn xo.
Thục hồi hộp hỏi:
- Kết quả sao?
Cúc Hương thở dài:
- Chẳng ai biết anh
Gia hết!
Xuyến khịt mũi:
- Vậy là công cốc!
Thục chép miệng:
- Lạ thật! Chính anh
Gia bảo có người bạn
làm ở đây mà! Hay là
hôm nay anh ta không
đi làm?
Cúc Hương tặc lưỡi:
- Có trời mà biết!
Xuyến ngó Cúc
Hương:
- Giờ tính sao?
Cúc Hương nhún vai:
- Thì về chứ sao.
Ba cô gái không nói
không rằng, buồn bã
dắt xe đi.
Đúng lúc đó, một anh
thanh niên mặt mày
trông sáng sủa không
biết ở đâu chạy đến.
Anh ta dừng xe trước
cổng, tắt máy và sửa
soạn dắt xe vào.
Xuyến liếc Cúc
Hương:
- Hay là mày lại hỏi
anh chàng này xem!
Cúc Hương chán nản:
- Mấy chục người
trong kia còn không
biết , anh chàng này thì
ăn thua gì!
Nói vậy nhưng Cúc
Hương vẫn bước lại chỗ
anh thanh niên mới đến.
Anh ta chưa kịp dắt xe
qua khỏi cổng đã nghe
thấy tiếng kêu:
- Anh ơi, cho tụi tôi
hỏi thăm cái này chút
xíu!
Quay lại, nhìn thấy
Cúc Hương, anh ta có
vẻ ngạc nhiên:
- Cô hỏi tôi?
Cúc Hương rụt rè:
- Dạ, anh cho hỏi anh
có phải là bạn của anh
Gia không ạ!
Anh thanh niên nhíu
mày:
- Gia nào?
Bị hỏi đột ngột, lại
không chuẩn bị sẵn câu
trả lời, Cúc Hương đứng
ngẩn người ra. Khổ nỗi,
trong bọn không ai biết
một tí gì về anh để có
thể trả lời đó là "Gia
nào"! Cuối cùng, Cúc
Hương đành phải mô tả
về... ngoại hình của đối
tượng:
- Anh Gia mà... hay bỏ
áo vô quần, chân đi
săng đan...
Mắt anh thanh niên
sáng lên:
- A, tôi biết rồi!
Cúc Hương reo lên:
- Anh biết hả? Vậy
anh có biết địa chỉ của
anh Gia không?
Anh thanh niên gật
đầu:
- Biết.
Rồi anh nhìn Cúc
Hương với vẻ tò mò:
- Cô và các cô kia là
gì của anh Gia?
- Tụi tôi là bạn.
Anh ta thắc mắc:
- Bạn mà không biết
nhà!
Cúc Hương hơi đỏ
mặt:
- Tụi tôi chưa bao
giờ đến nhà anh Gia cả.
Anh thanh niên
không hỏi nữa. Anh ta
rút sổ tay trong túi, xé
một tờ giấy và ghi địa
chỉ đưa cho Cúc Hương.
Đang định quay đi,
chợt Cúc Hương dừng
lại hỏi:
- Anh có biết anh Gia
hiện có ở nhà không?
- Có đấy. Mấy hôm
nay anh ta ốm nằm liệt
giường.
- Trời ơi! Sao vậy? -
Cúc Hương hốt hoảng
kêu lên.
- Hình như có ai đó
hành hung anh ta. Anh
ta bị ném đá vỡ đầu và
lên cơn sốt.
Không hỏi thêm, cũng
không kịp cám ơn anh
thanh niên, Cúc Hương
vội vã quay lại chỗ
Xuyến và Thục:
- Đi ngay! Tao có địa
chỉ đây rồi!
Xuyến nhăn mặt:
- Từ từ đã! Mày làm
gì như ăn cướp vậy!
Cúc Hương phóng lên
xe, nó vừa đạp vừa hổn
hển nói:
- Anh Gia bị người ta
ném đá vỡ đầu, đang
nằm ốm ở nhà!
- Trời đất ơi! Sao có
chuyện kỳ cục vậy?
Cả Xuyến và Thục
đều kêu lên.
Cúc Hương nói, nó
cắm cúi đạp xe không
ngoảnh đầu lại:
- Không biết! Nhưng
tao nghi chuyện này
chắc do Hùng quăn gây
ra!
Thục hồi hộp:
- Chắc gì là Hùng
quăn?
- Chắc nó! - Cúc
Hương chép miệng - Nó
tưởng anh Gia là "người
yêu" tao viết trong thư!
Thục như hiểu ra, nó
gật gù:
- Ừ, dám lắm! Hèn gì
hôm trước trong quán
tao thấy cặp mắt của
Hùng quăn dữ dữ thế
nào!
Nói xong, Thục lặng
lẽ đạp xe đi. Nó không
dám nghĩ tiếp. Bây giờ
nó chỉ lo không biết tình
trạng của anh như thế
nào và bỗng nhiên nó
cảm thấy xót xa trong
lòng và cay cay nơi sóng
mũi. Hình như có một
hạt bụi nào đó vừa rơi
vào mắt nó thì phải!