Nữ sinh - chương cuối : tác giả Nguyễn Nhật Ánh
Một hôm anh đang
ngồi nhà soạn giáo án
thì Xuyến, Thục và Cúc
Hương kéo tới.
Thấy anh đang hí
hoáy viết, Xuyến nói:
- Thôi tụi em về để
thầy làm việc.
Anh xếp tập lại, mỉm
cười:
- Các cô ngồi chơi đi!
Đừng có làm bộ!
Thấy anh cầm lên
bình nước, Cúc Hương
kêu:
- Thầy để em rót
nước mời "khách" cho!
- Thôi, để tôi!
Vừa rót nước anh
vừa hỏi:
- Các cô ghé chơi hay
là có chuyện gì?
Xuyến hắng giọng:
- Dạ, thứ nhất là ghé
thăm thầy. Thứ hai là
hỏi mượn thầy hai cuốn
"Người mẹ cầm súng"
và "Hòn đất".
- Sao các cô không
tìm trong thư viện?
Xuyến nhăn mặt:
- Dạ, trong thư viện
hình như có một cuốn
nhưng không biết ai
mượn mất rồi.
- Các cô đợi tôi một
chút.
Nói xong, anh bước
lại kệ sách lục lọi một hồi
rồi đem hai cuốn sách
đưa cho Xuyến:
- Đọc nhớ giữ kỹ
nghen!
Xuyến cười:
- Thầy yên chí! Tụi
em giữ kỹ đến nỗi có ai
đòi cũng không trả đâu!
Đang lúc đó, Cúc
Hương thình lình kêu
lên:
- Ôi, thầy mới cưới
vợ hả thầy?
Anh ngạc nhiên:
- Ai bảo với Cúc
Hương vậy?
Cúc Hương liến
thoắng:
- Cần gì ai bảo! Nhìn
chiếc giường của thầy
hôm nay tự nhiên có hai
cái gối là em biết liền.
Xuyến tỏ vẻ rầu rĩ:
- Thôi rồi! Vậy là đau
khổ cho con Thục rồi!
Nói xong, Xuyến giật
mình, liền im bặt, mặt
mày sượng sùng. Trong
một thoáng vui vẻ, nó
quên bẵng mất vị trí
hiện nay của anh nên lại
giở cái giọng bỡn cợt
trước đây.
Cúc Hương cũng
nhận ra sự lỡ trớn của
Xuyến, bèn hỏi để khỏa
lấp:
- Phải vậy không
thầy?
- Không phải đâu!
Trả lời Cúc Hương
nhưng anh lại nhìn Thục.
Và anh vô cùng kinh
ngạc khi thấy gương
mặt của Thục tái mét
còn đôi mắt thì hoe hoe
đỏ. Bất giác anh chợt
hiểu ra và bỗng nhiên
cảm thấy bối rối lạ lùng.
Thời gian trước đây,
trong những lần gặp gỡ
các cô gái, thỉnh thoảng
anh vẫn nghe Xuyến và
Cúc Hương "gán ghép"
Thục với anh. Nhưng
những lúc đó anh không
để ý. Anh chỉ cười cười,
nghĩ rằng hai cô bạn
tinh quái tìm cách trêu
Thục . Hóa ra "lộng giả
thành chân". Hôm nay,
thái độ của Thục đã nói
lên tất cả. Điều đó
không khỏi khiến anh
bàng hoàng.
Không khí trong
phòng tự nhiên như
ngưng đọng lại và không
ai, kể cả anh, kịp nghĩ ra
cách phá vỡ nó. May
thay lúc ấy Hùng quăn
bước vào.
Thấy Hùng quăn
xuất hiện đột ngột,
Xuyến giật mình:
- Anh đi đâu đây?
Hùng quăn cũng bất
ngờ trước sự hiện diện
của các cô gái. Nó ấp
úng:
- Tôi... tôi...
Xuyến dòm Hùng
quăn từ đầu đến chân,
lập lại câu hỏi:
- Anh đến đây làm gì
vậy?
Trước thái độ cảnh
giác của các cô gái, Hùng
quăn càng lúng túng. Nó
cứ đứng đực ra trước
cửa, tiến thoái lưỡng
nan.
Thấy điệu bộ của
Hùng quăn, Xuyến càng
thêm nghi. Nó ra lệnh:
- Anh xòe tay ra coi!
Hùng quăn xòe tay ra
như một cái máy. Xuyến
gật gù:
- Tốt! Tôi cứ sợ anh
cầm theo "vũ khí".
Kiểu ăn nói thẳng
thừng của Xuyến khiến
Hùng quăn sượng đỏ
mặt.
Anh liền giải vây cho
nó:
- Xuyến đừng hiểu
lầm! Hiện nay Hùng ở
chung với tôi.
Xuyến trố mắt:
- - chung với thầy?
Anh gật đầu:
- Ừ, Hùng sẽ ở với
tôi cho đến hết năm
học. Sau đó Hùng sẽ
chuyển trường về Bến
Tre.

Tiếp phần cuối


Lamborghini Huracán LP 610-4 t